» Chup len khe bim gai xinh dang ngu phe kinh khung
» xem hình cô thợ sửa máy ôtô sexy khoe vú và chân dài thẳng tắp
» Chụp lén em người mẫu chân dài đang thay đồ
» Xem hình sexy cô y tá cực ngon vú cuc to và chuẩn
» Xem hinh gai teen china khoe doi vu to nhu bat oto
» Cái kết đắng chát cho gã trai 2 năm ‘chăn’ hơn 100 ‘rau sạch’
» Lời thú tội của người đàn bà một lúc “lên giường” với 6 gã trai tơ
» Cách kích thích nàng lên đỉnh mỗi khi quan hệ tình dục
» Điểm G là gì và cách tìm điểm G của phụ nữ
» hinh girl xinh 2016 – Bích Diệu: Càng nhìn càng xinh
Đi chùa thế này thì lộc bao nhiêu cho đủ
Chụp Lén Gái Quê Ra Nét, Em Mà ChatSex Là Anh Cứu Nét Liền
Chụp lén khe ngực vk bạn - Em thề là em chỉ nhìn mỗi cái nón thôi
Chụp lén cực độc - ngồi hớ hênh là em chụp ngày 1 pic
n
lớn…
Thời gian cứ trôi, chầm chậm… những tháng năm đẹp đẽ một thời vẫn cứ phải trôi qua. Có lẽ thật hạnh phúc nếu như được ở lại mãi khoảng thời gian đó. Lúc có Em, lúc có 1 hy vọng, nhiều hoài bão, lúc có những suy nghĩ đơn giản nhất và có phần trong sáng, đẹp đẽ, sách vở vể cuộc sống.
Chap 4 : Chuyến đi chơi thác. Trang cuối lưu bút…
Không biết tự bao giờ tôi rất thích nghe Quick and Snow show. Có lẽ bị lây từ bà chị 2. Hồi đó nhà Tôi còn chiếc đài Sony cũ… lúc trước bố mua với giá 2 chỉ vàng. Loa hỏng, nghe tiếng bé và bị lẫn tạp âm nhiều. Trước thì bố vẫn nghe nhạc vàng, mẹ hay nghe chèo, cải lương nhưng giờ thì bỏ không trong tủ. Cứ đến 8h10 Chủ nhật là 2 chị em ghé sát tai vào chiếc đài nghe những đoạn nhạc nước ngoài, những tâm sự được gửi lên. Dù bây giờ anh Quang đã già ( >35 ) còn Ngọc Ánh thì >42 hay sao ấy, giọng không còn được như trước. Kịch bản có phần sơ sài và không còn làm nhiều người xúc động nữa… Tôi rất thích show chia tay cuối cấp, gồm 4 chương trình, có thể bật nghe đi nghe lại mà ko chán. Lúc nào cũng có cả ở trong PC lẫn điện thoại. Nhiều lúc như bắt gặp chính mình trong đó, cũng là tâm trạng cuối cấp, cũng là 1 tình cảm còn dang dở chưa nói với người ngồi cùng bàn trong suốt tháng năm…
Những ngày tháng cuối cùng của THPT trôi qua nhanh thật. Lúc nào đi lớp cũng là cảm giác chia xa, hụt hẫng. Dù nói đấy, cười đấy… nhưng những suy nghĩ mông lung thì chắc hẳn ai cũng có. Nhưng những ngày tháng cuối ấy, tôi lại ko được ngồi gần em… cô đã chuyển chỗ tôi xuống cách đó tận 4 bàn để dẹp loạn cái tổ dưới. Ngẫm ra thì học giỏi nhưng ko có tiếng nói, bố mẹ không năng quan hệ thì cũng chỉ như con tốt thí trong bàn cờ của cô mà thôi. Xa em, ko gì có thể bù đắp được. Muốn nói chuyện cùng em chẳng nhẽ lại suốt ngày lượn lờ ở bàn đầu em ngồi, thế thì lại được thể cho mấy đứa trong lớp trêu… Đối với 1 thằng hiền lành như Tôi có lẽ suy nghĩ thế là hợp lí, nhưng đối với người khác thì đúng là khờ khạo quá thể. Rồi ngồi cùng bàn tôi có 1 đứa hình như thích tôi. Luôn tìm cách trêu tôi mỗi lần tôi lén nhìn em ở bàn đâu đắm đuối từ bàn dưới… Nó cũng là cản trở để mỗi lần tôi định len lén nói chuyện với em. Rồi Tôi cũng hỏi được em câu : Tôi chuyển đi bà có buồn ko ? Em chỉ khẽ cười và đáp : Có chứ ^^
Tình cảm của một chú gà gô công nghiệp…nếu diễn đạt bằng lời chắc chỉ có thể nói là : quá nhát. Nhưng Tôi đã từng rất hạnh phúc khi giữ nó trong tim, trong tâm trí, tâm hồn vẫn còn chưa lớn lắm của mình. Có thể ví như nó như 1 dòng suối nhỏ, tuy chảy bé róc rách, nhưng ngày ngày nó vẫn đem nước mát đổ xuống nuôi dưỡng đất cằn… Dạo này lớp có lắm đứa mang lưu bút quá. Những quyển sổ đủ hình dáng, đủ màu sắc, đủ hương thơm nữa… mà chủ yếu là của lũ con gái. Mấy thằng còn trai chắc ko có thằng nào đủ tỉ mẩn và hâm hâm để đi chọn rồi trang trí vẽ vời đủ thứ lên đó…tôi viết cho nhiều người, nhưng lưu bút em đưa thì cứ khất lần mãi. Định bụng sẽ dành hôm cuối cùng gặp mặt, để dành những lời ý nghĩa nhất để viết cho em…
Buổi liên hoan chia tay trước khi thi tốt nghiệp cấp 2 diễn ra thật nhanh. Lũ chúng tôi rủ nhau đạp xe đi chơi ở cái thác nho nhỏ trong huyện cách đó khoảng 10km gì đó. Em bắt tôi đèo… Vì đường khá xa lại nhiều đoạn lên và xuống dốc nên đoàn xe bị tách ra dần. Lắm lúc chỉ còn mỗi tôi với em trên cả đoạn đường. Xung quanh là cảnh vật yên bình. Cảm giác thật lạ, lắng đọng như 1 dòng suối mát đang chảy. Em ngồi đằng sau, huyên thuyên đủ thứ. Em hỏi tôi sau 4 năm học nhớ nhất ai, tôi nói đó là em. Em ko đáp chỉ đấm thùm thụp vào lưng tôi = =. Cái cảm giác trải dài rồi như đang vẫn tiếp tục lớn lên, tôi cảm tưởng nó đang tiến tới một cái gì đó… một hy vọng xa xôi nào đó cho tương lai phía trước chăng ? Một thằng lẻo khẻo như tôi, chở đằng sau em có lẽ cân nặng còn có phần nhỉnh hơn tôi chút xíu =D… chỉ thấy hạnh phúc, ko thấy nặng nề gì cả. Thật lạ. Nhưng tôi cũng cố bắt em đổi chỗ để tôi được ngồi sau, để ngắm em từ sau. Một cảm giác gì đó, đây là lần cuối cùng, lần cuối còn được bắt gặp cái bóng hình mà suốt 4 năm qua, có lúc tôi đã coi nó là động lực để đến lớp ư ? Tôi khẽ gục đầu vào lưng em… mùi tóc thơm thoang thoảng, cảm giác dịu mát của con gái tràn ngập trong tâm trí. Yên bình… hạnh phúc… có lẽ phút giây này kéo dài mãi nếu như chúng tôi không bắt kịp mấy đứa cùng lớp.
Đến nơi… đường vào khá khó khăn. Qua nhiều khúc suối đầy đá rêu mọc đầy, trợn trượt. Em níu vai tôi đi trên những phiến đá, còn tôi thì phải lội xuống nước = =!… Chờ bạn bè đã ở hết một chỗ, đang cười nói vui vẻ ăn uống. Còn tôi lẳng lặng ra một chỗ, móc lưu bút đã giữ của em. Chọn trang cuối cùng viết nắn nót từng dòng. Có lẽ tôi nhớ mang máng rằng đã viết như thế này :
“Mỗi người mỗi nơi, mỗi người một cuộc đời. Sẽ nhớ những năm tháng bên nhau không thể nào quên. Những hoài niệm sẽ mãi còn trong tâm trí…Màu gì cho những điều gì như vậy, màu của Lãng Quên chăng ?