» Chup len khe bim gai xinh dang ngu phe kinh khung
» xem hình cô thợ sửa máy ôtô sexy khoe vú và chân dài thẳng tắp
» Chụp lén em người mẫu chân dài đang thay đồ
» Xem hình sexy cô y tá cực ngon vú cuc to và chuẩn
» Xem hinh gai teen china khoe doi vu to nhu bat oto
» Cái kết đắng chát cho gã trai 2 năm ‘chăn’ hơn 100 ‘rau sạch’
» Lời thú tội của người đàn bà một lúc “lên giường” với 6 gã trai tơ
» Cách kích thích nàng lên đỉnh mỗi khi quan hệ tình dục
» Điểm G là gì và cách tìm điểm G của phụ nữ
» hinh girl xinh 2016 – Bích Diệu: Càng nhìn càng xinh
Đi chùa thế này thì lộc bao nhiêu cho đủ
Chụp Lén Gái Quê Ra Nét, Em Mà ChatSex Là Anh Cứu Nét Liền
Chụp lén khe ngực vk bạn - Em thề là em chỉ nhìn mỗi cái nón thôi
Chụp lén cực độc - ngồi hớ hênh là em chụp ngày 1 pic
Đời gái một con không chồng của Ngọc giống như trái cây chín đỏ trên cành thấp. Đấng đàn ông nào đi ngang cũng muốn vói taybụp một phát. Biếtvậy, Ngọc rất cẩn thận. Tử ngày về ở căn nhà gần trường học, nàng còn kỹ hơn. Nàng không thổ lộ cho ai địa chỉ của mình, sợ bị quấy rầy lỡ mích lòng ông chủ nhà thì bất !ợi lắm.
Hôm nay là ngày thi Test khả năng Anh ngữ. Lớp học Ngọc toàn đám thanh niên sồn sồn, những người ty nạn muộn màng tới Mỹ. Kể cả ông thầy giáo, một cựu sĩ quan Không quân Việt Nam vừa ra tù đã vượt biên, nhờ có vốn liếng Anh ngữ, mặc dù mới định cư chừng một năm hơn, ông đã được Hội Nhà thờ thu nhận làm
thầy giáo dạy Anh văn mấy người ty nạn. Thầy Hòa ra đi có một mình, vợ và hai con còn kẹt lại quê nhà.
Hòa mang sổ địa chỉ đến từng học trò cho họ điền vào trước khi thi. Lúc Ngọc trao trả lại quyển sổ, liếc vào đó Hòa chúm miệng cười:
- Chà, ở gần đây quá há!
Ngọc không đáp, vờ như lơ đãng. Hòa không bỏ lỡ dịp:
- Ngọc về địa chỉ này bao lâu rồi?
Không thể giả đò thêm được nữn, Ngọc nói nhỏ:
- Dạ, mới thôi thầy.
Chữ "mới" Ngọc nói hơi nhẹ, lại hạ nặng giọng chữ "thôi thầy" làm mấy người gần đó nghe được. Họ quay lại nhìn Hòa. Anh ta cũng hơi quê, bỏ đi lên phía trên
bục gỗ. Vuốt mái tóc, sửa lại cái bâu cổ áo cho ngay thẳng, Hòa lên giọng:
- Trên sở Welfare có chỉ thị, bà con mình học tới đâu cố gắng làm bài tới đó để người ta đánh giá trung thực được khả năng của mình, hầu tìm việc làm đúng
mức, giúp đỡ ngựời ty nạn tự túc tài chánh.
Cái đìêu Hòa vừa nói, bất cứ người ty nạn nào đang lãnh Welfare cũng đều biết cả, nhưng khi nghe ông thầy nói vậy, một số người thở dài buồn thảm. Họ sợ rằng
mình học giỏi quá sẽ bị bắt đi làm sớm.
Như bắt mạch được tâm trạng đám học trò ty nạn, Hòa nhấn mạnh thêm:
- Tôi dạy ở đây mấy tháng rồi, ai giỏi ai dở tôi đều biết cả. Nếu bài test nào cố tình dấu diếm khả năng, thì sẽ có một bài hạch miệng dành cho sau đó.
Vừa nói, Hòa vừa liếc thẳng ngay chỗ Ngọc ngồi. Anh ta nheo mắt, cái nheo mắt hiểu ý này hình như để đáp lễ cho Ngọc hai chữ "thôi thầy" đã nói quá lớn lúc ..
này.
Ngọc làm như hối hận, xụp mắt xuống nhìn trang giấy trắng trước mặt, thầm thầm trong bụng: "Cái thằng cha này hiểm thấy mẹ."
Ngọc vì tức nên hai má ửng hồng, nhưng thầy Hòa hiểu sai, cứ tưởng nàng mắc cỡ. Thầy tấn công:
- Cô Ngọc có ý kiến gì không?
Cả lớp đang vểnh tai chờ một cuộc vấn đáp về vấn đê "lãnh Welfare đi học" được sáng tỏ hơn, nhưng Ngọc chỉ ngậm miệng, lắc nhẹ đầu.
Ở cuối lớp một "ngài" thanh niên có khuôn mặt răn chắc da hơi đen, lên tiếng:
- Thưa thầy, trưừng hợp nhưcô Ngọc, không chồng, có con dưới 18 tuổi, lỡ học giỏi có bị bắt nghỉ họẹ đi làm không?
Câu hỏi của "ngài" thanh niên này bình thường thì vô duyên hết chỗ nói, nhưng trong trường hợp ở đây là một câú hỏi thích thú. Nhìêu chị phụ nữ thuộc loại "Single parent" đang thấc mắc chờ được giải đáp.
Trúng cái "tử' của thầy Hòa, thầy sủa một hơi:
- À, quan trọng là ở chỗ này, nhìêu người ty nạn độc thân có con đến Mỹ, cứ tưởng bở là được ở không lãnh Welfare cho đến lúc đứa trẻ 18 tuổi... Nếu nghĩ vậy là sai ìâm. Theo luật lệ mới, chính phủ Huê Kỳ bắt buộc những người độc thân có con trên 6 tuồi phải đi làm, nhiều lắm là sau 18 tháng lãnh trợ cấp...
"Nhưvậy cũng đỡ lắm rồi..." Có tiếng xì xầm từ một góc phòng. Tai thầy Hòa rất thính, thầy trả lời khơi khơi:
- Không phải ai cũng được lãnh 18 tháng đâu, trừ những người chứng tỏ được chưa có khả năng đi làm... thí dụ như Anh ngữ yếu kém chẳng hạn...
Nói vòng vòng, thầy Hòa cũng đê cao về cái chức năng kiểm soát Anh ngữ của mình. Ngọc thì chủ quan, cho là thầy Hòa đang nhắc khéo mình về một sự giúp đỡ nào đó mà thầy có thể làm được. Nàng đưa đôi mắt thật ướt, nhấp nhấp đôi mi mấy cái, rọi về phía thầy, kèm theo một nụ cười kín đáo úp mở đưa tình...
Buổi thi hôm đó, học trò ai cũng góp bài rất trễ, ra cái đìêu là khó quá. Thầy Hòa rành điệu sáu câu mấy "ông bà" học trò ty nạn. Vừa nhận bài, thầy vừa nói:
"Bữa nay ai cũng dở hết vậy?"
Ngọc là người áp chót lên nộp bài. Thầy Hòa không đề cập gì đến chuyện thi cử mà thầy lại "phang" ẩu một câu, Ngọc hết hồn:
- Cô Ngọc "mư' về gần trường tiện quá, hôm nào tôi đến chơi được không?
Thôi chết rồi, thằng cha này đã ghim cái địa chỉ ct,aả mình trong bụng, như vậy kẹt quá. Ngọc nhủ thầm.
Ngọc nhớ lại ngày đâu tiên dọn về nhà Toàn. Ông chủ nhà có nhắn nhủ: "Nhà này ít khách lắm, phận mình đi ở share phòng, tốt hơn mình đừng cho ai biết địa chỉ. Ở đời kẻ tốt, người xấu biết đâu mà mò."
Khi không Ngọc lại bi đưa vào hoàn cảnh trên đe dưới búa. Với ông chủ nhà, Ngọc không muốn ông ta buồn. Với ông thầy dạy Anh văn, Ngọc không ưa gì ổng, nhưng cái báo cáo về khả nãng Anh ngữ yếu của mình, Ngọc rất cần.
Thấy ngllời thiếu phụ tự dưng mất hồn, thầy Hòa
nhắc lại:
- Chắc Ngọc đi bộ về hả?
- Dạ, dạ....
Ngọc trả lời luôn một lúc hai tiếng dạ, hy vọng được thầy Hòa quên cái vụ "nhà gần".
Thầy Hòa đâu có chịu buông tha:
- Mẹ con Ngọc share ở đó bao nhiêu một tháng vậy?
- Cũng rẻ thôi, người ta quen mà!
Hòa nhìn ra ngoài, thấy học trò đã về gần hết, thầy "thả dê":
- Nhà đông người không Ngọc?
- Ít thôi.
Tức tức trong bụng, Ngọc trả lời cà giựt cà giựt, trong khi đó thl thầy Hòa lại hiểu râm, tưởng là Ngọc còn giận đỗi vụ hăm he hồi nãy.
- Ngọc yên chí đi. Cùng là đồng hương với nhau, giúp được gì thì mình giúp mà.
Ngọc cười, cái miệng méo xẹo. Trời mùa đông, nhưng trong phòng kín gió, cuộc đối thoại miễn cưỡng gây cho Ngọc thêm nóng nực trong người. Ngọc đưa bàn tay thon thon vì ít làm lụng, mớ hai khuy áo gần cổ cho dễ thớ. Môt mảnh đa tam giác màu trắng lộ ra phần trên ngực. Chuyện này đối với Ngọc hết sức tự nhiên, xảy ra vì thời tiết. Nhưng thầy Hòa thì tưởng là nàng có dụng ý anh ta làm bộ ngó lên trần hít hà, cái kiểu đã đời của kẻ "ngậm ớt cay nhỏ nước miếng."
Lợi dụng lúc đó, Ngọc nói nhanh: "Thôi, em về trước nghe thầy." Không chờ cho Hòa có ý kiến, Ngọc phóng mình ra khỏi lớp, đi nhanh một hơi.
Thứ bảy nghỉ học, Ngọc đến trưừng dự buổi hội thảo với chủ đề "Tương lai của người ty nạn."
Hai tiếng đồng hồ ngồi giam mình nghe thuyết trình viên bàn thảo về cuộc sống và chương trình tự lực cánh sinh của những thân phận như Ngọc, nàng nghe mà hồn tay phóng lớn, chằng chịt chỉ. Có hai người đàn bà ngồi sẵn đó từ bao giờ. Thấy Ngọc và Loan bước vào, họ hơi bẽn lẽn. Cùng một tâm trạng với nhau, họ cảm thấy có một cái gì thiếu tự tin đang toát ra nơi những người có cùng chung một mục đích. Loan vừa ngồi xuống ghế vừa giở giọng xã giao:
- Chắc mấy chị đang chờ thầy coi?
Loan hạ thấp giọng chữ "thầy" ra đìêu kính trọng như sợ phạm húy.
- Dạ. Người dàn bà mặc áo hường đáp lại, ngắn gọn có bao nhiêu đó.
Mùi hương từ phòng trong bay tỏa ra ngào ngạt.
Ngọc cảm thấy ngây ngây trong người. Hơi giông giống không khí của Lăng òng Bà Chiểu thuờ Ngọc còn nhỏ theo mẹ đến đó đc xin xăm.
Giờ giấc ở đây trôi qua thật chậm, có lẽ thân chủ đang được thầy coi có nhìêu khúc mắc nên mới lâu như vậy Hai bà khách đến trước Ngọc ra chìêu bải hoải, họ đang nhắm mắt, ngáp dài mấy phát.
Bất chợt có tiếng mở cửa phòng. Một người đàn bà mắt đỏ hoe từ trong bước ra, phía sau là "thầy." Loan ngồi bên cạnh. đã đứng lên cúi đầu chào "thầy" từ hồi nào. Ngọc hơi ngạc nhiên thấy thầy còn quá trẻ, da dẻ hồng hào. Thầy mặc bộ bà ba màu nâu càng làm nổi bật màu da trắng trên khuôn mặt láu lỉnh của thầy.